Ai liều mất mạng sống mình vì tôi thì sẽ cứu được mạng
sống ấy.
Bài giảng của Thầy Phó
tế Giu-se Phạm Trọng CN 18/11/2012 – Lễ các Thánh Tử Đạo Việt Nam.
Kính thưa cộng đoàn
phụng vụ.
Mạng sống là một điều
quý giá nhất ở trên đời của con người. Vì thế theo bản năng tự nhiên, ai cũng
là người tham sống, sợ chết. Ai cũng tìm mọi cách để bảo tồn sự sống. Khi mà
gặp nguy hiểm, đe dọa người ta có thể trốn tránh hoặc lùi bước. Gặp một căn bệnh,
người ta lo chạy chữa, thuốc thang, dầu có phải tốn kém thế nào, dầu có phải đi
hết nơi này đến nơi khác. Đó là điều thường tình, phản ứng chung của con người.
Tuy nhiên có một điều không thường, một điều đáng khâm phục, đó là con người vì
nước trời, vì tình yêu mến Thiên Chúa, đã dám vượt thắng những sợ hãi, không sợ
đau khổ, không sợ chết và sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ cho một
lý tưởng cao cả. Đó chính là các vị Thánh Tử Đạo Việt Nam mà hôm nay toàn thể
Giáo hội Việt Nam chúng ta long trọng mừng kính sự vinh quang của cái ngài.
Thưa cộng đoàn, vậy
thì các Thánh Tử Đạo Việt Nam là những ai? Thưa, các ngài là những người giáo
dân, là những người phụ nữ chân yếu, tay mềm, là những cụ già tám mươi tuổi như
là Thánh Lê Bảo Tịnh, là một cụ bà sáu mươi hai tuổi như bà Thánh nữ Lê Thị
Thành, như là một cậu con trai mười bốn tuổi là Thánh Phao-lô Bổn, là một thiếu
nữ mười hai tuổi là cô Lu-xi-a Hiếu, như
Phao-lô Đạm và như một em bé Phao-lô Túc mới có chín tuổi. Họ là các giám mục,
các linh mục, các nữ tu, là các chủng sinh, là các ban hành giáo, là các quan
trong triều đình, là quân lính, là công chức, là y sĩ, là thương gia. Nói tóm
lại, các ngài thuộc đủ mọi thành phần, từ vô danh tiểu tốt, cho đến có chức có
quyền ở trong Hội Thánh, có địa vị ở trong xã hội. Các ngài cũng đã sống như
những bao nhiêu những con người khác đã sống.
Thế nhưng, hôm nay
tại sao chúng ta lại nhớ đến các ngài một cách đặc biệt như vậy? Là bởi vì các
ngài sống hơn hẳn rất nhiều người ở chỗ các ngài vì theo Chúa, nên các ngài đã
bị bắt, bị kết án và không chịu chối đạo, không chịu bước qua cây Thập giá. Các
ngài đã bị xử tử bằng nhiều hình thức hung bạo và dã man. Các ngài đã biết sống
một cách anh hùng, không để cho mình bị mua chuộc, bị khuất phục, không nhường
bước, không thỏa hiệp để sống thảnh thơi. Tiền bạc không làm cho các ngài mờ
tối. Khổ đau không làm cho các ngài chùn bước. Ngục hình cũng không làm cho các
ngài bị ngã quỵ. Thậm chí ngay cả cái chết cũng không uốn cong được lòng trung
tín của các ngài đâu. Và chính giọt máu của các ngài đã đổ trên mảnh đất thân
yêu này, đã làm phát sinh một Giáo hội Việt Nam xinh đẹp như ngày hôm nay.
Thế nên Giáo hội cho
chúng ta được mừng kính các Thánh Tử Đạo là tổ tiên, ông bà của chúng ta một
cách anh hùng như vậy. Không chỉ để cho chúng ta trầm trồ, khen ngợi, tán dương
các ngài về những điều anh hùng ấy, nhưng là để cho chúng ta học, noi gương
nhân đức của các ngài, dẫu biết rằng ngày hôm nay không còn những bạo chúa bách
hại bằng gươm đao, bằng súng đạn, không ai dùng bạo lực, dùng những cực hình
man rợ để bắt chúng ta phải bỏ đạo, hay là chối Chúa như là ông bà tổ tiên của
chúng ta ngày xưa, nhưng chúng ta phải đương đầu với lại những thách thức mới
là tiền bạc, là tiện nghi, là khoái lạc. Nó có thể là những bạo chúa mới, những
sức mạnh mà nó gây ra những cuộc bách hại thầm lặng nhưng không kém khủng khiếp
và tai họa, bị bắt, bị đâm, bị chém, bị chặt đầu vì Chúa, đó là chính đáng, là
cao quý, đó là tử đạo.
Không bị bắt, không
bị giết, nhưng mà âm thầm sống một cuộc sống Chúa ban, biết chế ngự những đam
mê và ước muốn xấu, biết khước từ những tham lam về của cải vì lẽ công bằng,
biết vui tươi trong những hiểu lầm và vu oan, biết hy sinh và tha thứ và phục
vụ mọi người trong tình yêu thương, đó cũng là tử đạo, đó cũng là chứng tá cao
quý tuyệt vời. Bởi thế, chết về thể xác tuy là đau đớn, nhưng chỉ trong chốc
lát mà thôi. Còn sống được một cuộc sống bình an, thanh thản, vui tươi trong
những nỗi chết từ bỏ từ từ từng ngày, trong những day dứt và tiêu hao đau khổ,
trong những quyến rũ nó kéo dài, đó quả là một số gắng, một sự trung thành lớn
lao.
Vậy ước gì trong ý
nhân mà hân hoan mừng kính các Thánh Tử Đạo Việt Nam, những bậc tiền bối đã lấy
cái chết và máu đào để làm chứng cho Đức Ky-tô và viết lên một trang sử oai
hùng cho Giáo hội Việt Nam, thì chúng ta hãy biết noi gương các ngài, viết tiếp
những trang sử mà các ngài đang viết dở dang, hãy để cho mình bị bách hại,
nhưng đừng bách hại ai, hãy để cho mình bị đóng đinh, nhưng đừng đóng đinh ai,
hãy để cho mình bị vu khống, nhưng đừng vu khống ai. Có như thế thì chúng ta
mới xứng đáng là bậc hậu sinh là khả úy, có như thế thì chúng ta mới xứng đáng
được thừa hưởng gia nghiệp đức tin do các ngài để lại, và có như thế thì mai
sau mỗi người chúng ta mới xứng đáng lãnh nhận một vòng hoa chiến thắng và
chung hưởng vinh quang với các thánh, tổ tiên, ông bà, cha mẹ của chúng ta ở
trên thiên quốc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét