Thánh Augustino:
Trước hết bạn hãy yêu thương rồi sau đó bạn hãy làm những gì bạn muốn! (Phần III)
Dịch giả Cát
Nguyên
III.Địa cầu bị
gây thương tích bởi tội lỗi – Ơn giao hòa với Thiên Chúa:
Lạy Chúa là Thiên
Chúa của con, xin hãy nhìn xem và lắng nghe con. Xin hãy đoái nhìn, xót thương
và chữa lành con, lạy Thiên Chúa của con! Trong ánh mắt Ngài con đã tự trở nên
kẻ khó hiểu. Và đó là chứng bệnh của con.
Ai đã tác tạo nên
con? Phải chăng đó không phải là Thiên Chúa của con, Đấng không chỉ tốt lành mà
còn là chính sự Thiện Hảo nữa? Tại sao con lại muốn điều xấu mà không muốn sự tốt
lành?
Không sống tại
nơi mà con người được tác thành để sống: đó là sự dối trá.
Những kẻ yêu
thích sống trong vòng sai trái, thay vì muốn đi trên những con đường chân thật
và ngay thẳng, phần lớn sa vào sự lầm lạc rằng, họ muốn đo đạc tâm trí của
Thiên Chúa – Đấng bất biến - bằng tinh thần chật hẹp và khả biến của nhân loại.
Trong thẳm sâu, sự
độc ác khởi đầu nơi những con người đầu tiên để làm lạc hướng trong sự bất tuân
một cách không giấu giếm. Vì thế, sẽ chẳng có hành vì nào xấu xa nếu như không
có một ý muốn xấu xa bước tới. Nhưng phải chăng sự khởi đầu của một hành vi xấu
xa lại có thể là một cái gì khác ngoài sự kiêu ngạo?
Nó hệ tại rất nhiều
ở chỗ con người ước muốn điều gì. Vì nếu khi ước muốn của họ bị đảo lộn, thì những
chuyển động nơi ước muốn của họ cũng sẽ bị đảo lộn; nếu ước muốn của họ ngay thẳng,
thì họ sẽ không chỉ trở nên hoàn hảo mà còn đáng khen nữa.
Nguyên nhân thực
tế của ước muốn xấu xa không nằm nơi Hiện Hữu, nhưng nằm nơi Vô Hữu; cũng thế,
ước muốn xấu xa không thuộc về sự sáng tạo nhưng là một sự suy nhược.
Phải chăng nỗi
khát khao và niềm vui là một cái gì đó khác với sự ước mong mà nó xác định những
điều chúng ta mong ước? Và phải chăng nỗi sợ hãi và sự phiền muộn lại là một
cái gì khác với một ý muốn mà nó không tán thành với những điều chúng ta không
mong muốn?
Sự ngạo mạn kiêu
căng là điều thật tồi tệ và xấu xa, với điều đó, người ta tìm cho mình một tấm
áo bảo vệ bởi lời chạy tội cho những lầm lỗi hiển nhiên, giống như những người
đầu tiên đã làm điều đó, mà một người trong họ đã nói: „Con Rắn đã cám dỗ
tôi!“, và người kia thì nói: „Mụ đàn bà đã trao cho tôi trái cấm“.
Như thế là đủ rồi
nếu sự giầu sang không nằm trên bước đường đi của con người; vì người ta không
thể sử dụng nó cho việc gì được. Cũng vậy, khi người giầu có coi khinh tất cả
những gì có ở nơi mình, họ sẽ chăm chú để từ đó có thái độ với tính kiêu căng của
mình, và rồi họ trở thành người nghèo của Thiên Chúa. Thiên Chúa sẽ lắng tai
nghe họ; vì Ngài biết rằng, tâm hồn họ đang hối hận ăn năn.
Sự
cao quý của tâm hồn sẽ trở thành giả tạo nếu nó bỏ quên chính nguồn cội của nó,
vì nó cần phải bấu bám và trở thành cũng như muốn là nguồn cội riêng của nó.
Ai rời bỏ Thiên
Chúa và ở lại trong chính mình, điều đó có nghĩa là sự thích thú chính bản thân
mình, dù người ấy không hiện hữu trong hư vô, nhưng anh ta tiến đến gần hư vô.
Trong lúc con người
tự hài lòng về mình, nếu họ là ánh sáng riêng của mình, họ tự ngoảnh mặt đi khỏi
thứ ánh sáng mà nhờ nó họ trở thành ánh sáng cho mình. Như vậy họ đã nâng niu
điều tồi tệ trong thầm kín, trước khi họ trở thành chính điều tồi tệ.
Những giọt nước mắt
của Phê-rô đã có lợi cho ông, nhờ đó ông cảm thấy khó chịu, giống như tính tự
kiêu đã làm cho ông tự hài lòng về mình.
Giữa những điều
thấp hèn, Thiên Chúa dựng xây lên ngôi nhà nghèo hèn của Ngài từ đất sét của
nhân tính chúng ta, đến nỗi nó trải dài đến chính chúng ta và bẻ cong tính kiêu
căng, một tính nết cần bị chinh phục trong khi chữa lành và đưa nó đến gần với
Tình Yêu.
Những người không
có tính tự kiêu thì gây thiện cảm, họ cảm thấy thiếu Thiên Chúa. Họ biết rằng,
niềm Hy Vọng của họ không căn cứ trên bạc vàng và không dựa trên những đồ vật
mà nó vây quanh họ trong lúc dư dật.
Chúa Ky-tô không
hạ thấp chính mình. Ở đây bạn cũng có một cái gì đó mà bạn có thể giữ lại cho
mình. Chúa Ky-tô đã vâng phục. Tại sao bạn lại tự cao tự đại?
Ngươi đã bị làm bẽ
mặt bởi tính tự cao tự đại của ngươi trong chính nỗi kinh hoàng của ngươi, và
ngươi đã bị khuất phục bởi ách của ngươi. Bây giờ ngươi mang cái ách đó và hãy
mang vác nó một cách êm ái. Vì ngươi đã hứa với ta điều đó. Và như thế cái ách
đó luôn hiện diện mà con hông hề biết điều đó vì con sợ hãi trong việc lấy cái
ách đó ra khỏi con.
„Con túng thiếu và nghèo nàn“, nhưng tốt
hơn nếu con khó chịu dưới cái thở dài não nề trong lặng lẽ và cầu khẩn lòng xót
thương của Chúa, cho tới khi con được giải thoát khỏi mọi lỗi lầm để tới được với
sự hoàn thiện, tới được sự bình an mà đôi mắt của sự kiêu ngạo không hề được
nhìn ngắm nó.
Những điều mang đến
cho sự hiếu kỳ của chúng ta hằng ngày bởi sự cám dỗ, phải chăng chúng không phải
là những điều nhỏ bé cỏn con và đáng coi thường? Nhưng ai có thể kể ra được việc
chúng ta thường sa ngã như thế nào!
Lạy Thiên Chúa của
con, xin thương xót con cùng. Những phiền muộn xấu xa của con vẫn còn tranh cãi
với niềm vui tốt lành, nhưng con không hề biết bên nào sẽ chiến thắng. Lạy
Thiên Chúa của con, xin thương xót con cùng.
Tất cả mọi sự
ngông cuồng của sự ngông cuồng và tất cả tính tự cao tự đại của sự kiêu căng giữ
con lại và giật kéo con đến với bộ cánh của thân xác con và nói nhỏ vào tai con
rằng: Bạn có muốn gửi chúng tôi đi không? Và rồi chúng tôi sẽ ở bên bạn mãi mãi
từ hôm nay cho tới muôn đời. Từ hôm nay trở đi, bạn sẽ không bao giờ được làm
những điều này cũng như những điều kia nữa, không bao giờ nữa cho tới muôn đời!
Nhưng đó là cái gì mà chúng sẽ thổi vào trong
tâm hồn con với „Những điều này và những điều kia“ – Lạy Thiên Chúa của con! Đó
là cái gì?
Đó là cuộc chiến
đấu cam go nhất và khốc liệt nhất, nơi cuộc chiến này, sự khao khát nỗi đam mê
và chính niềm đam mê thì trái ngược với ước muốn, đến nỗi sự kết thúc của sự
thù hằn sẽ không còn mang đến một cuộc chiến nữa.
Những ai không có
niềm Hy Vọng, thường không chú ý tới những lầm nỗi của mình, nhưng lại chú ý
nhiều hơn tới lầm nỗi của người khác. Họ không tìm kiếm những điều làm cho họ
trở nên tốt hơn, nhưng lại tìm kiếm những điều có thể gây thương tích cho họ.
Vì họ không thể nhận ra lầm nỗi của mình để xin được tha thứ, nhưng lại sẵn
sàng kết tội người khác.
Ôi lạy Chúa, Ngài
có dư khả năng với cánh tay hiền hậu được
giơ lên để bẻ gẫy những cái gai của sự thèm muốn mà chúng không có chỗ nơi
Thiên Đàng của Ngài. Vì quyền năng của Ngài không cách xa chúng con, và chúng
con cũng không xa Ngài.
Ngày lại ngày, lạy
Chúa, chúng con bị cám dỗ, chúng con bị cám dỗ liên miên. Và điều gì thẩm tra
chúng con hằng ngày nơi lò tinh luyện, đó chính là cái lưỡi của con người. Với
nó, Ngài cũng đòi hỏi chúng con sự tiết chế. Lạy Chúa xin hãy ban cho chúng con
những điều mà Chúa đòi hỏi rồi sau đó hãy đòi hỏi những gì mà Chúa muốn.
Những lời đến từ
miệng lưỡi của chúng con, và những hành động mà thế giới hiểu được, sẽ nhốt sự
cám dỗ nguy hiểm nhất lại trong chính nó: đến nỗi chúng con có thể yêu mến lời
ca tụng và nài xin sự tán dương mình, để khoe mình ra trước những người khác
trong sự huy hoàng.
Ai càng đòi hỏi nhiều
khi họ nên, người ấy càng trở nên ít đi khi họ là; vì ai tự lấy làm đủ với
chính mình, người ấy tự tách mình ra khỏi Đấng trở thành đầy đủ
đích
thực đối với họ.
Tất cả những gì
phê phán chúng ta đều đứng dưới chúng ta. Cái gì đứng dưới tinh thần con người,
cái đó sẽ được xem là công lý thuộc „thế gian“, vì thế gian bị gây thương tích
bởi tội lỗi.
Tuyệt
đối không có bản tính xấu, và điều xấu tự nó không phải là cái gì khác ngoài sự
khuyết phạm của sự thiện.
Con không tranh
luận với Ngài, lạy Chúa, Ngài là Chân Lý, và con không muốn là kẻ lừa dối của
riêng con, đến nỗi tội lỗi của con tự nói dối chính con. Vì thế, con sẽ không
tranh cãi với Ngài. Vì „nếu như Ngài muốn nhìn thấy những lầm lỗi, lạy Chúa: ai
có thể đứng vững trước nhan Ngài?“
Vì như có lời viết:
„Mọi nẻo đường của Chúa đều là chân thật và thành tín“, không sự bất công nào
có thể trở thành Ân Sủng của Ngài, và không điều xấu xa nào có thể trở thành đức
công chính của Ngài.
Xin bạn hãy nhớ rằng,
Thiên Chúa muốn đổ đầy mật ong trên bạn. Nếu trong bạn toàn là giấm chua, bạn sẽ
đổ mật ong vào đâu? Trước hết, bạn phải đổ hết những gì đang ở trong thùng ra.
Bạn phải dọn dẹp chính cái thùng đó. Bạn phải thu dọn nó cả khi cần đến một sự
kỳ cọ đầy khó nhọc, cho tới khi nó thích hợp với tất cả.
Đó là cuộc sống của
chúng ta, hầu chúng ta đến được với sự trưởng thành nhờ lòng ước mong. Cho đến
lúc này chúng ta trưởng thành trong sự khát khao nên thánh, như chúng ta gỡ bỏ
nỗi nhớ nhung của tình yêu thế gian. Tôi đã nói về điều đó một lần rồi, vào lúc
cuối cùng của sự hư không trống rỗng mà chúng ta cần phải đổ đầy nó: Bạn hãy trở
nên hoàn toàn tốt lành, và hãy trút đổ sự xấu xa đi!
Khi bạn muốn đổ đầy
một cái bình chứa, và bạn biết, Ân Sủng đang được mong chờ sẽ lớn lao như thế
nào, thì bạn hãy kéo giãn vòng tròn của cái bao hay của cái túi da ra. Bạn biết,
bạn phải đổ vào đó bao nhiêu, và bạn nhìn thấy sự chật hẹp của cái bình chứa. Bạn
hãy mở rộng nó ra để nó có thể chứa đựng được nhiều hơn nữa. Như vậy, Thiên
Chúa sẽ nới rộng tâm hồn bạn nhờ sự khát khao của bạn, và trong khi Ngài mở rộng
nó, Ngài làm cho nó có khả năng lãnh hội tốt hơn.
Khi
con mới lệ thuộc vào Ngài với toàn bộ bản tính của con thì sự đau khổ sẽ không ở
bất cứ chỗ nào đối với con, và mọi nỗ lực cũng như cuộc sống của con trước hết
sẽ trở nên sống động một cách hoàn toàn bởi Chúa. Ngài đổ đầy trên ai thì Ngài
cũng đỡ nâng người ấy!
Lạy Chúa, những
ham muốn vây quanh làm con hoàn toàn khốn khổ, xin Chúa hãy giải thoát con nơi
lòng thương xót đầy ân sủng của Ngài, và nó thường diễn ra mà con không hề nhận
ra nó; vì do thiếu thận trọng nên con rơi vào hoàn cảnh đó, nó cũng thường diễn
ra với những nỗi khổ đau, vì con đã đã bắt đầu lo lắng về điều đó rồi.
Cuộc sống của
chúng ta trong cuộc lữ hành này không thể không có sự cám dỗ; vì sự tiến bộ của
chúng ta cần phải có những thử thách. Không ai có thể biết rõ về mình nếu người
đó không bị thử thách. Không ai được đội triều thiên chiến thắng nếu họ không
chiến thắng. Người ta không thể chiến thắng nếu người ta không chịu chiến đấu;
và không ai có thể chiến đấu nếu họ không có kẻ thù cũng như sự thách thức.
Không ai thích
mang vác cái mà họ phải mang, dẫu cho họ có thích mang vác nó. Vì dù cho họ có
phải mang vác niềm vui đi nữa thì họ cũng sẽ thích hơn nếu không phải mang vác
nó. Trong bất hạnh tôi khao khát hạnh phúc, trong hạnh phúc, tôi sợ hãi trước bất
hạnh. Đâu là điểm vàng giữa những điều ấy, tức nơi mà cuộc sống con người không
bị cám dỗ?
Sự
dữ không bị loại trừ để một bản tính mới bước đến hay một cái gì đó của bản tính
bị lấy đi, mà là để cho một bản tính đã bị làm ra xấu và bị hư hại được chữa
lành và được trở nên tốt hơn.
Chắc
chắn có một sự tối tăm trong con người của tôi mà tôi phải than vãn về nó; và
nó thường che giấu để tôi không hề biết có một sức mạnh ở trong chính tôi. Khi
linh hồn tự tra vấn chính nó về những sức mạnh riêng của nó, nó sẽ không sẵn
sàng và dễ dàng để tin vào chính nó; vì cũng như cái ở trong chính nó lại thường
ở lại trong sự tối tăm cho tới khi sự trải nghiệm mang ánh sáng đến cho nó.
Chân lý trao hiến
chính bản thân cho những điều mà bạn có được nhờ chân lý, và không có gì mà bạn
che giấu sẽ bị mất. Và những gì gây bệnh tật cho bạn sẽ lại trở nên phồn vinh,
và chữa lành những gì làm kiệt sức bạn.
Sự
hèn yếu của con thì thật lớn, nhưng những phương dược của Ngài thì còn lớn lao
hơn hầu chữa lành những nỗi yếu nhược của con. Ước gì chúng con vẫn có thể Tin,
dù Lời của Ngài ở xa con người; và ước gì chúng con sẽ không hy vọng vào chính mình,
nếu như Con Thiên Chúa không trở thành xác phàm và sống giữa chúng con.
Trong
tất cả những gì mà con tìm kiếm và chạy băng qua, con không thể thấy có được một
nơi nào đó an chắc cho tâm hồn con giống như khi ở trong Ngài; Ngài biết tất cả
để thu hợp lại những gì mà con xua tán, và Ngài không hề muốn một sự ra đi lại
lạc mất từ chính Ngài.
Con nên nói gì từ
nhân đức khôn ngoan? Đức khôn ngoan nhận thấy điều tốt lành từ trong những điều
xấu xa qua sự cảnh giác hoàn toàn của nó, để nó không mắc phải lỗi lầm trong sự
khát khao điều thứ nhất và trong sự xa tránh điều sau cùng.
Phải chăng bạn muốn
được giao hòa với Thiên Chúa? Vậy bạn hãy học cho biết điều mà bạn phải làm với
chính bạn, để bạn được giao hòa với Thiên Chúa.
Con biết một cách
hoàn toàn chắc chắn rằng, con không bao giờ chắc chắn trước những vết thương mới,
nếu như Ngài không tái chữa lành cho con cũng như không tái cứu chữa những vết
thương cũ của con một cách không ngừng.
Chúng ta hoàn
toàn dám cũng như hoàn toàn không dám khẳng định rằng, chúng ta đang đi đến với
một cuộc sống tốt lành. Sự đáng mừng nằm nơi cuộc sống mà nó chỉ cầu xin sự tha
thứ.
Con người được
khen ngợi chỉ nguyên bởi điều thiện, tức điều mà bạn đã trao hiến cho Thiên
Chúa.
Tất cả niềm hy vọng
của con đặt nguyên nơi lòng thương xót lớn lao của Chúa. Ôi lạy Chúa, xin Ngài
hãy ban tặng cho con những điều mà Ngài sẽ đòi hỏi nó từ con, rồi sau đó Ngài hẵng
đòi hỏi những điều Ngài muốn.
Lãng quên Thiên
Chúa có nghĩa là chết; lại tìm kiếm Thiên Chúa có nghĩa là được tái sinh; ở
trong Thiên Chúa có nghĩa là sống.
Tại sao bạn lại đứng
trên chính bản thân bạn nhưng lại không thể đứng? Bạn hãy thả mình vào Chúa! Ngài
sẽ không tránh xa và không làm bạn phải té ngã. Không, bạn hãy buông mình một
cách thư thái trong Ngài; Ngài sẽ đỡ nâng bạn.
Sẽ không được nói
với bạn rằng: Phải rất nỗ lực bạn mới có thể thấy được con đường mà trên đó bạn
đạt tới được Chân lý và Sự Sống. Nhưng sẽ được nói với bạn rằng: Ngươi là kẻ lười
biếng, hãy đứng dậy! Con đường tự đến với bạn và đánh thức bạn khỏi sự ngủ mê! Khi
nó chỉ có thể đánh thức bạn! Bạn hãy đứng dậy và hãy đi!
(Còn
tiếp; mời quý vị theo dõi mục: IV.“Thiên
Chúa đã làm người vì bạn“)
Cát Nguyên – CTV của Gx Thánh Mẫu Bc - chuyển ngữ từ nguyên bản Augustinus:
Liebe und tut was du willst – Textauswahl von Marianne Ligendza - nhà xuất bản Butzon & Berker
Kevelaer 1986.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét