Bài Diễn Văn của ĐTC Phan-xi-cô trước phiên họp của Thánh Bộ Giáo Dục
Công Giáo, Sala Clementina, 09.02.2017
Anh chị em thân mến!
Tôi xin cám ơn Đức Hồng Y Tổng
Trưởng về những lời mở màn của Ngài cho cuộc gặp gỡ này, và tôi xin nồng nhiệt
kính chào các thành viên mới được bổ nhiệm của Thánh Bộ Giáo Dục Công Giáo, mà
trong số quý vị, cũng có cả Đức Hồng Y Tổng Trưởng, và đây là lần đầu tiên Ngài
điều hành cuộc Đại Hội với tư cách là người chủ tọa. Lời chào của tôi cũng xin
được hướng đến các thành viên của Quỹ Gravissimum educationis mới được thành lập
cách nay chưa lâu để công bố nội dung văn kiện Công Đồng này cách tốt hơn.
Trong những ngày này, anh chị
em đã suy tư về nhiều đề tài để rút ra một bản tổng kết cho công việc của Thánh
Bộ trong ba năm vừa qua, cũng như để đưa ra những phương hướng cho những hoạt động
tương lai.
Anh chị em đã suy tư về những
phạm vi rộng lớn trong lãnh vực giáo dục thuộc thẩm quyền Thánh Bộ mình, cũng
như đã thảo luận với nhau về những chiều kích quan trọng khác, trong đó có việc
đào tạo các giảng viên và lực lượng lãnh đạo, cũng như việc đào tạo nâng cao
dành co họ vì sự cần thiết của một sự giáo dục và đào tạo toàn diện, sự đóng
góp không thể thay thế của các Dòng Tu, cũng như sự hỗ trợ mà nó có thể đến từ
các Giáo hội địa phương cũng như đến từ các tổ chức đang hoạt động tại các Giáo
hội đó. Hầu hết công việc của anh chị em đã được dành cho những tổ chức Giáo hội
và những cơ quan hàn lâm Công giáo với
cái nhìn hướng về sự cập nhật Tông Hiến Sapientia christiana, hướng tới sự thúc
đẩy việc nghiên cứu Giáo luật trong mối liên quan tới việc sửa đổi tiến trình của
các vụ án hôn phối, cũng như hướng tới sự hỗ trợ công cuộc mục vụ tại các đại học.
Bên cạnh đó, anh chị em còn suy tư về tính hợp thời của việc biên soạn ra các
nguyên tắc chỉ đạo để tăng cường niềm ý thức trách nhiệm cho tất cả những ai
đang hoạt động trong lãnh vực giáo dục với nhiều đòi hỏi cao.
Như Cha đã nói trong Thông
Điệp Evangelii gaudium, „các đại học
chính là môi trường được ưu tiên để hiện thực hóa việc tham gia vào công cuộc loan
báo Tin Mừng“ và „các trường học Công
Giáo […] đang giới thiệu cho nền văn hóa một sự đóng góp đầy giá trị trong việc
loan báo Tin Mừng, ngay cả tại những quốc gia và những thành phố, mà ở đó một tình
trạng bất lợi đang thúc ép chúng ta phải huy động sự sáng tạo của mình để tìm
ra những phương cách thích hợp“ (số 134). Từ viễn tượng loan báo Tin Mừng
đó, Cha muốn chia sẽ với anh chị em một số điều mong đợi. Khi tận mắt chứng kiến
chủ nghĩa cá nhân đầy nhũng nhiễu, mà chủ nghĩa đó đang làm cho nhân loại trở
nên bần cùng cũng như đang làm cho nền văn hóa trở nên còi cọc, thì việc đặc biệt
cần thiết trước tiên là phải làm cho việc Giáo dục trở nên nhân bản hơn nữa. Các
trường học và các đại học sẽ chỉ có ý nghĩa trọn vẹn của mình trong mối liên hệ
đến việc thúc đẩy nhân tính.
Tất cả những ai đang hoạt động
trong lãnh vực giáo dục đào tạo cũng đều được kêu gọi hãy dấn thân cho quá
trình phát triển nhân bản, với tính chuyên nghiệp của mình và với sự giầu có về
tính nhân văn mà những người gánh mang nó chính là họ, để giúp đỡ những người
trẻ trở thành những người xây dựng một thế giới liên đới và hòa bình. Và hơn nữa,
các cơ sở giáo dục Công giáo còn có sứ mạng giới thiệu những viễn tượng mà
chúng mở ra cho siêu việt. Tuyên ngôn Gravissimum educationis (Tuyên ngôn về
Giáo dục Ki-tô giáo) nhắc nhớ rằng, giáo dục luôn đứng trong sự phục vụ một nền
nhân bản toàn diện, và Giáo hội, với tư cách là người Mẹ và là nữ giáo viên,
luôn luôn nhìn các thế hệ trẻ từ viễn tượng „giáo dục nhân vị con người trong sự tập chú vào mục tiêu cuối cùng của
nó, nhưng đồng thời cũng hướng về niềm hạnh phúc chung của các cộng đồng xã hội
mà các thành viên của những cộng đồng ấy chính là những con người, và con người,
với tư cách là người trưởng thành, nên tham dự vào với những sứ mạng của các cộng
đồng ấy“ (số 1).
Một sự mong chờ tiếp theo là
việc làm cách nào đó để văn hóa đối thoại có thể phát triển. Thế giới của chúng
ta đã trở thành một ngôi làng chung với vô vàn những quá trình tương tác, mà
trong đó bất cứ người nào cũng đều thuộc về gia đình nhân loại và cùng chia sẻ
niềm hy vọng về một tương lai tốt đẹp hơn với toàn thể gia đình các dân tộc. Đồng
thời, thật tiếc rằng cũng đang có rất nhiều những hình thức bạo lực, nghèo
túng, bóc lột, phân biệt, kỳ thị, loại trừ, tiếp cận hạn chế với những quyền tự
do căn bản, mà những hình thức ấy đang thúc đẩy một nền văn hóa loại bỏ.
Trong bối cảnh này, các cơ sở
giáo dục Công giáo được kêu gọi hãy đứng ở tuyến đầu trong việc áp dụng văn phạm
của sự đối thoại, mà văn phạm ấy tạo điều kiện cũng như huấn luyện để gặp gỡ và
kính trọng sự khác biệt về văn hóa và tôn giáo. Vì đối thoại sẽ có ảnh hưởng trên
sự giáo dục nếu như con người gặp gỡ người khác với sự kính trọng, trân quý và
chân thành lắng nghe, cũng như sẽ diễn tả tính xác thực mà không hề có chuyện
che giấu hay làm yếu đi căn tính riêng của mỗi người mà nó được khắc ghi bởi
Tin Mừng. Ở đây, chúng ta được khích lệ với niềm xác tín rằng, những thế hệ Ki-tô
hữu trẻ được giáo dục để đối thoại sẽ rời bỏ những lớp học và những giảng đường
với động cơ muốn kiến tạo nên những cây cầu và tìm thấy rất nhiều những câu trả
lời mới cho những thách đố trong thời đại chúng ta. Các trường học và các đại học
được kêu gọi cách đặc biệt trong việc đào tạo và dậy dỗ một phương pháp đối thoại
có tính trí tuệ mà nó nhắm tới việc tìm kiếm chân lý. Thánh Thomas đã và vẫn sẽ
còn là một vị Thầy của phương pháp ấy, và phương pháp đó hệ tại ở chỗ tiếp nhận
người khác, tiếp nhận người bạn đối thoại cách nghiêm túc, bằng cách là người
ta cố gắng hiểu những lý do, những chứng cớ của họ cho thật thấu đáo, hầu có thể
trả lời cách thích hợp chứ không hời hời. Chỉ có như thế người ta mới có thể thực
sự cùng nhau thực hiện các bước tiến trong sự hiểu biết chân lý.
Còn một sự mong chờ tiếp
theo và cũng là sự mong chờ cuối cùng mà Cha muốn chia sẻ với anh chị em: sự
đóng góp để có thể thực hiện việc giáo dục và đào tạo, cũng như để rắc gieo niềm
hy vọng. Vì giáo dục có nghĩa là: cho phép phát sinh và lớn lên, nó đứng trong
sự năng động của tặng phẩm sự sống. Và sự sống được sinh ra chính là nguồn mạch
sục sôi nhất của niềm hy vọng: đó là một cuộc sống mà nó được định hướng để tìm
kiếm chân thiện mỹ và tìm kiếm sự hiệp thông với người khác nhằm đưa tới một sự
phát triển chung. Cha xác tín rằng, các bạn trẻ ngày nay đang cần tới cuộc sống
ấy cách đặc biệt, tức cuộc sống kiến tạo tương lai. Vì thế, nhà giáo và nhà đào
tạo đích thực được coi như là một người cha và một người mẹ, mà họ tiếp tục
chuyển giao sự sống có khả năng hướng về tương lai.
Để được như vậy, người ta phải
lắng nghe giới trẻ: „công việc của đôi
tai“. Hãy lắng nghe giới trẻ! Và chúng ta sẽ thực hiện điều đó cách đặc biệt
trong Thượng Hội Đồng Giám Mục sắp tới, bởi Thượng Hội Đồng này sẽ được dành
riêng cho họ. Và rồi, cùng với niềm hy vọng, việc giáo dục cũng sẽ có những „đề tài“ rủi ro. Niềm hy vọng không phải
là sự lạc quan hời hợi, và cũng không phải là khả năng quan sát sự việc một
cách tốt bụng, nhưng đúng hơn, nó hệ tại ở chỗ hiểu biết về một điều chi đó có
tính rủi ro trong một cách thức đúng mực, giống hệt như việc giáo dục vậy.
Anh chị em thân mến, các trường
học và các đại học Công giáo sẽ thực hiện một sự đóng góp to lớn cho sứ mạng của
Giáo hội, nếu các cơ sở ấy phục vụ sự phát triển nhân bản trong sự đối thoại và
trong niềm hy vọng. Cha xin cám ơn anh chị em về những công việc mà anh chị em
đã và đang thực hiện hầu biến những cơ sở giáo dục trở thành những nơi và những
trải nghiệm của việc loan báo Tin Mừng. Nhờ lời chuyển cầu của Đức Trinh Nữ
Maria, , »Sedes Sapientiae«, Cha cầu xin Chúa Thánh Thần xuống trên anh chị em
để Ngài làm cho sứ mạng giáo dục của anh chị em được trở nên công hiệu. Xin anh
chị em hãy cầu nguyện cho Cha. Và với trọn tấm lòng, Cha xin ban phép lành cho
anh chị em.
Xin cám ơn anh chị em!
Sala Clementina,
Vatican
Thứ Năm ngày mồng
09 tháng 02 năm 2017
ĐTC Phan-xi-cô
Minh Trần – CTV của trang thông tin Giáo xứ Thánh Mẫu – chuyển ngữ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét